
Finding Peace: A Heartfelt Journey through Hanoi's Gardens
FluentFiction - Vietnamese
Loading audio...
Finding Peace: A Heartfelt Journey through Hanoi's Gardens
Sign in for Premium Access
Sign in to access ad-free premium audio for this episode with a FluentFiction Plus subscription.
Mặt trời chiếu qua kẽ lá, tạo thành những vệt sáng lung linh trên lối đi của Vườn Bách Thảo Hà Nội.
The sun shone through the gaps in the leaves, creating shimmering patches of light on the path in the Vườn Bách Thảo Hà Nội (Hanoi Botanical Garden).
Linh bước nhẹ nhàng trên con đường đó, lòng mệt mỏi nhưng tìm được chút bình yên giữa màu xanh tươi tốt.
Linh walked gently on that path, her heart weary but finding a bit of peace amidst the lush greenery.
Gần đây, cô trở nên trầm lặng hơn sau khi ông nội qua đời.
Recently, she had become quieter after her grandfather passed away.
Cô thường đến nơi này để trốn khỏi cái ồn ào của thành phố và để tưởng nhớ những ký ức với ông.
She often came to this place to escape the noise of the city and to remember the memories with him.
An, bạn từ thuở nhỏ của Linh, biết rõ những gì Linh đang trải qua.
An, Linh's childhood friend, knew well what Linh was going through.
Cô đã tự nhủ sẽ đến thăm Linh hôm nay, chỉ để chắc chắn rằng bạn của mình không cảm thấy cô đơn trong nỗi buồn.
She had promised herself to visit Linh today, just to make sure her friend didn’t feel lonely in her sorrow.
Khi Linh và An dừng lại bên gốc cây lớn, Linh đột nhiên thấy khó thở.
When Linh and An stopped by a large tree, Linh suddenly found it difficult to breathe.
An ngay lập tức để ý thấy sự thay đổi trên gương mặt bạn.
An immediately noticed the change on her friend’s face.
“Linh, cậu ổn không?” An hỏi, giọng lo lắng.
“Linh, are you okay?” An asked, her voice filled with concern.
Linh cố gắng gật đầu, nhưng cơn hen suyễn nhanh chóng lấy đi hơi thở của cô.
Linh tried to nod, but the asthma attack quickly took her breath away.
An nhớ rằng Linh luôn mang theo ống hít.
An remembered that Linh always carried her inhaler.
“Cậu có đem ống hít không?” An hỏi gấp rút.
“Did you bring your inhaler?” An asked urgently.
Linh khó nhọc chỉ vào túi xách.
Linh laboriously pointed to her handbag.
An nhanh chóng tìm và giúp Linh sử dụng ống hít.
An quickly found it and helped Linh use the inhaler.
Dần dần, hơi thở của Linh ổn định lại, cơn hoảng loạn trên mặt giảm đi.
Gradually, Linh's breathing steadied, and the panic on her face faded.
Trong khi hai người ngồi nghỉ, Linh bất ngờ bật khóc.
While the two sat resting, Linh suddenly burst into tears.
Những cảm xúc bị đè nén bấy lâu nay tuôn trào, lẫn lộn với giọt nước mắt về ông.
The emotions she had suppressed for so long came flooding out, mingled with tears for her grandfather.
An lặng lẽ đặt tay lên vai bạn, không nói gì.
An quietly placed a hand on her friend’s shoulder, saying nothing.
Sự im lặng của An cho Linh cảm giác an toàn để bộc lộ mọi cảm xúc.
An's silence gave Linh a sense of security to express all her emotions.
Khi cơn xúc động qua đi, Linh nhìn An và nói nhẹ nhàng, “Cảm ơn cậu nhé. Cậu lúc nào cũng là người duy nhất hiểu mình.”
When the emotional storm passed, Linh looked at An and gently said, “Thank you. You are always the only one who understands me.”
Hai người tiếp tục ngồi, quan sát nắng hè len lỏi qua những chiếc lá, tạo thành một không gian yên bình.
The two continued to sit, watching the summer sunlight filter through the leaves, creating a peaceful space.
Không cần thêm lời nào, tình bạn giữa họ nói lên tất cả.
No more words were needed; their friendship said it all.
Linh nhận ra rằng mình không thể giữ mọi thứ bên trong mãi.
Linh realized that she couldn’t keep everything inside forever.
Cô phải mở lòng, chỉ như vậy mới có thể tìm được sự bình yên thực sự.
She had to open her heart; only by doing so could she truly find peace.
Và khi có An bên cạnh, cô tin rằng mình không bao giờ đơn độc.
And with An by her side, she believed she was never alone.